" Ta ham muốn coi ngươi còn rất có thể chạy được nữa ko."
" vua Ngạo Khiết?" Người này đó là.....là.....
Ngạo Khiết rút đi ra thanh dò la kề sát cổ hướng dẫn Quân: " Chính tay tao tiếp tục kết liễu ngươi!" Hắc khí kể từ hắn thực hiện kẻ không giống ko coi cũng lạnh lẽo sinh sống sống lưng, kẻ vẫn đi ra tay với Niên Du hắn vô cùng ko dung loại.
Người này đó là.....Nhân vật chính? Không cần chứ: " Người thiệt....ko ngờ bản thân được gặp gỡ người thiệt này." Đọc tè thuyết thôi cũng thấy hero này cao ngạo và kinh sợ thế nào là, được gặp gỡ người thiệt thực sự càng hoặc hơn thế nhưng mà.
" Ngươi....!" Nhìn loại kẻ vai cần còn đang được ghim mũi thương hiệu của tớ, từ đầu đến chân bầm dập mọi chỗ vì như thế té ngựa, ăn mặc quần áo vẫn ham muốn thay đổi trở thành color của ngày tiết. Đang bị kề dò la ở cổ, lưỡi dò la đã và đang một đàng nhẹ nhàng rỉ ngày tiết và lại không tồn tại vẻ gì là kinh hãi, kẻ cơ đang được sử dụng góc nhìn ngưỡng mộ coi hắn sao?
".......!" Không với điện thoại thông minh hoặc máy hình ảnh chụp lại thực hiện dẫn chứng nhỉ, nếu như không bản thân với phô thì Uyên Vi và Thường Hy cũng chẳng tin tưởng.
" Ngươi ko kinh chết?"
" Chết?....chết.....bị tiêu diệt rồi....!"
"......!" Hai lông ngươi Ngạo Khiết nhíu lại bên trên trán.
hướng dẫn Quân đứng nhảy dậy lại té xuống vì như thế đau nhức, cậu hấp tấp: " Nhanh lên...cần cứu vãn ca ca, nếu như không nhanh chóng thì ko thể....ân....tao đau!" quá mức độ chịu đựng đựng cậu ngất luôn luôn nhưng mà ko kịp thưa thêm thắt gì.
"....!" Ngạo Khiết ko biết là tư vị gì, hắn hạ dần dần thanh dò la bên trên tay rồi tra nhập vỏ.
Một nhập lực lượng quân truy bắt một vừa hai phải rồi tiến bộ lên phía đằng trước, xem chừng chức vị đối với số đông đúc sót lại là cao hơn: " Hoàng thượng, cần xử lý hắn như vậy nào?"
" Giam hắn lại."
Ngạc nhiên: " Hoàng thượng ko làm thịt hắn?" Vừa dứt thắc mắc của tớ Minh Cung Nhĩ ngay tức khắc hối hận hận. Ngạo Khiết ko hào hứng với người căn vặn hắn tại vì sao, trán vẫn vã một tầng các giọt mồ hôi chờ đón Cung Nhĩ nuốt xuống nước miếng.
" Đừng nhằm hắn bị tiêu diệt."
" Thần tuân mệnh lệnh." Ngạo Khiết xoay người lên ngựa tách cút rồi Cũng Nhĩ mới mẻ dám thở phào thoải mái, cũng may cậu là cận tướng mạo sát bên nhà vua vẫn lâu nếu như không loại mạng đang không thể giữ: " Các ngươi đem hắn nhốt lại, gọi thầy thuốc hắn cho tới liếc qua chỗ bị thương của hắn."
" Tướng Quân, với cần thiết nhiệt tình trị ngoài hoặc không?"
" Các ngươi ko nghe hoàng thượng thưa gì sao? Chỉ cần thiết hắn ko bị tiêu diệt là đầy đủ rồi."
" Đã rõ rệt."
Mơ màng nghe thấy giờ đồng hồ gọi hướng dẫn Quân dụi dụi mắt: " Phải nhanh chóng.....cứu vãn người?"
" Ông thưa đồ vật gi vậy? Cứu ai?"
" Uyên Vi?"
" Sao hướng dẫn Quân lại ngủ ở phía trên, có khả năng sẽ bị cảm ổm cơ."
" Thường Hy?"
" Ừ!"
Không tin tưởng nhập đôi mắt bản thân cậu lại dụi thêm thắt vài ba lượt, coi nhị người chúng ta không xa lạ của tớ, ngủ quên bên trên loại ghế rơi lông ngôi nhà bản thân nhưng mà hướng dẫn Quân cười cợt cười: " Hóa đi ra thiệt sự là mơ, vậy nhưng mà cứ tưởng bản thân đưa vào tè thuyết luôn luôn rồi chứ."
" Ha ha ko ngờ ông cũng hài thiệt nha."
" Cười gì nhưng mà cười cợt, sao nhị người đến?"
Thường Hy ngồi xuống ghế kéo ra một tập luyện sách: " Mang đặc điểm này mang lại hướng dẫn Quân, Uyên Vi thưa hướng dẫn Quân mến."
" Ông chỉ nghe bẫy thưa bậy thôi, nhưng mà đồ vật gi vậy?" hướng dẫn Quân tò lần.
Thường Hy cười cợt tươi: " Tiểu thuyết nè."
" Tiểu....thuyết....?" Mình...đau... " Đau quá!" hướng dẫn Quân hét lên một giờ đồng hồ rồi banh tròn trĩnh nhị đôi mắt.
" Tôi một vừa hai phải rút đầu dắt díu đi ra, đương nhiên là cậu cần nhức rồi."
" Ông....ông lão?" Từ mái ấm cậu ở qua quýt 18 năm trở thành một khu vực lúc nào cũng ẩm ướt với hương thơm kỳ lạ và tối tăm, bạn tri kỷ trở nên một ông lão tóc vẫn bạc với chòm râu nhiều năm, cậu tự động đoán được đặc điểm này mới mẻ là thiệt rồi.
" Vết thương tao vẫn băng lại mang lại cậu, vì như thế thất lạc rất nhiều ngày tiết nên sẽ sở hữu được bộc lộ xay xẩm hoa đôi mắt ở yên lặng một khu vực thì chất lượng tốt rộng lớn, cậu là tội nhân nên tao được mệnh lệnh ko cần thiết thường xuyên dung dịch, hãy tự động áy náy nghĩ về cho bản thân mình."
" Cháu hiểu rồi ông." hướng dẫn Quân tuy rằng ko mến việc bị quăng quật mặt mày vì vậy tuy nhiên kính dưỡng mục là vấn đề không thể không có.
"Vậy lão cút phía trên."
" Vâng!" Nghe cứ như bụt vậy.
hướng dẫn Quân phía trên gò rơm mỏng mảnh độ ẩm, quay đầu sang một bên coi những thanh Fe vững chãi với mọi giờ đồng hồ leng reng của còng xích nhưng mà âm thầm nghĩ: " Mình tưởng là cần được làm bằng gỗ chứ, thanh Fe như vọc ham muốn cướp ngục kiểu như nhập phim chém một chiếc là cất cánh loại cửa ngõ thì chỉ mất nhập ngồi công cộng mang lại vui vẻ thôi: " Có ai ngoài cơ không?"
".....!"
Rõ thấy với người đứng canh lại ko thèm vấn đáp, ai bảo rung rinh đất dụng võ của người nào ko rung rinh lại cút lấy luôn luôn chức phản diện căn vặn làm thế nào ko rơi vào tình thế tình cảnh này, giờ nghĩ về lại khi coi truyện cứ ngóng hero chủ yếu biết Niệm Vân là người dân có ác tâm ám kinh sau sống lưng kẻ không giống nhằm trừng phạt hắn nhưng mà hối hận hận ko thôi: " Làm ơn thưa với nhà vua tao ham muốn cứu vãn ca ca của tớ."
".....!"
Cứ bị coi như cột năng lượng điện hoài, ham muốn cứu vãn người nhưng mà cũng khó khăn vậy sao?
Trái ngược với yếu tố hoàn cảnh của hướng dẫn Quân, cung son năng lượng điện ngọc người người đi ra nhập phục dịch phiền lòng, một phía là nhà vua khi nào thì cũng lênh láng sát khí khiến cho thái hắn càng thêm thắt áy náy lo ngại sau thời điểm bắt mạch cho những người đang được mê mẩn. Không cần thiết đợi Ngạo Khiết cần lên giờ đồng hồ thái hắn tự động quỳ dập đầu: " Hoàng thượng loại lỗi, thần thiệt là không còn cơ hội rồi." vẫn không tồn tại một giờ đồng hồ động, thông thường thì tiếp tục khiến cho người bớt áy náy tuy nhiên với nhà vua thì sẽ càng lạng lẽ lại càng kinh sợ, Cần thái hắn lại kế tiếp giải thích: " Hoàng thượng, ai ai cũng biết thời điểm hiện tại ví cả về hắn thuật và tài sử dụng độc không có bất kì ai qua quýt được Độc Tử Sinh là Niệm Vân, người hắn cứu vãn trị chắc hẳn rằng ngoài, người hắn hạ độc chắc hẳn rằng ko thể sinh sống.
" Ý ngươi là nhắm đôi mắt hóng chết?"
" Lão thần không đủ can đảm, thần ham muốn thưa nếu như hoàng thượng vẫn bắt được Niệm Vân thì rất có thể nghiền hắn giải độc cứu vãn Niên Du công tử."
Minh Cung Nhĩ đúng vào lúc một vừa hai phải đến: " Hoàng thượng."
" Nói."
" Niệm Vân hắn nhập ngục cứ liên tiếp xin xỏ ham muốn cứu vãn ca ca bản thân."
" Theo ngươi thì sao?"
" Thần thấy chuyện này rất đáng để nghi vấn, hắn trước hạ độc ca ca bản thân sau này lại ham muốn cầu xin xỏ được trị liệu, chỉ mất là nhị phương án. Thứ nhất ham muốn khử cỏ khử hoàn toàn loại nhị là vì như thế kinh bị tiêu diệt nên ham muốn chuộc tội."
Ngạo Khiết trầm dìm một tự khắc rồi tiếp lời: " Biểu hiện nay của hắn khi bị tao bắt được, ngươi thấy hắn kinh bị tiêu diệt sao?"
" Vậy là hắn muốn?"
" Nguy hiểm cũng cần demo." Ngạo Khiết coi khuôn mặt white bệt của Niên Du bên trên chóng căn bệnh vẫn ko tỉnh: " Hắn là cơ hội có một không hai."
" Thân vẫn hiểu."
Nói khang cùng cổ họng vẫn chẳng với sản phẩm gì hướng dẫn Quân đưa ra quyết định chợp đôi mắt một khi thì nghe thấy nhiều bước đi người cho tới tiếp sau đó là giờ đồng hồ xuất hiện, cậu banh đôi mắt coi đến: " Là huynh?"
" Ngươi ham muốn trị liệu mang lại Niên Du công tử?"
" Tôi biết quý khách cực kỳ khó khăn nhằm tin tưởng tuy nhiên tôi thiệt là ham muốn cứu vãn ca ca bản thân nhưng mà."
" Nếu ngươi dám giở trò gì tiếp tục bị tiêu diệt ko toàn thay cho."
" Ân....!" hướng dẫn Quân rùng bản thân, cho dù gì ở thời đại của cậu đâu đi ra loại loại hành quyết này nữa, có một mũi dung dịch hay một viên đạn là xong xuôi rồi.
" Đứng lên theo đuổi tao nhanh chóng lên."
hướng dẫn Quân tương đối lo ngại ngùng: " Tôi mong muốn lắm....nhưng....tôi ko tự động đứng lên nhưng mà dịch rời được."
Nhìn lại hắn từ đầu đến chân còn đang được quấn băng đã và đang gửi đỏ hỏn, như vậy đương nhiên ko làm cái gi được: " Các ngươi dìu hắn cút."
" Cảm ơn."
Minh Cung Nhĩ nhiều điều ko đoán được, tính cách và lời nói thưa của Niệm Vân thay cho thay đổi chỉ nhập một thời hạn cụt khi quăng quật chạy nằm trong vịn Dương, cậu ko thể bắt gặp được một dã tâm nào là kể từ quả đât này bấy giờ, hắn với thiệt vẫn thay cho thay đổi hoặc hắn đang sẵn có nối tiếp đồ vật gì?
Trước khi cho tới khu vực vua, Niệm Vân được mang đi tắm cọ và thay cho một cỗ ăn mặc quần áo mới mẻ, ko biết với sự lầm lẫn gì ko nhưng mà vẻ vẻ ngoài của cậu thân thiết hướng dẫn Quân và Niệm Vân cũng chỉ là một trong ko không giống, mặt mày non domain authority white môi hồng thế này mãi thì cậu làm thế nào thực hiện hero chủ yếu được phía trên hazzz.
" Ngươi cứu vãn hay là không cứu?"
Giọng thưa trầm lạnh lẽo tuy nhiên ngữ điệu cứ như rình rập đe dọa này thiệt thực sự hero chủ yếu với không giống nha, Niệm Vân gật gật đầu: " Cứu chứ!....nhưng...!" Nghe kể từ tuy nhiên của cậu thì nhà vua lại tạo thêm một tầng khí áp bức, vị vua này thực sự rất hay nha, đơn giản tôi con trúng độc thôi cũng phiền lòng vì vậy, thiệt xứng đáng khiến cho người ngưỡng mộ mà: " Ai domain authority người yên tâm, tôi không tồn tại yên cầu gì đâu nhưng mà chỉ ham muốn quý khách con quay sống lưng lại không còn giùm thôi."
" Tại sao?"
" Tại.....với nguyên do....tuy nhiên chắc hẳn rằng tôi tiếp tục trị ngoài nhưng mà." Phải sẽ tiến hành thôi nếu như bản thân thiệt sự là hero phản diện Niệm Vân, còn nếu như không cần thì bản thân là hàng fake rồi....vậy bản thân cần bị tiêu diệt sao?....tại vì sao giờ mới mẻ nghĩ về cho tới chuyện này.
Nhìn Niệm Vân thay cho thay đổi đường nét mặt mày kể từ kiêu hãnh sang trọng suy ngẫm rồi nghi vấn cho tới áy náy kinh Ngạo Khiết vẫn lưu giữ một vẻ ko nhằm tâm: " Ngươi rộng lớn không còn chớ thực hiện điều ngu ngốc."
" Đương nhiên rồi...ha...ha!" Cậu cười cợt như mếu.
Tất cả đều con quay sống lưng lại, 1 mình Niệm Vân tiến bộ ngay sát cho tới mặt mày chóng để ý người phía trên cơ, đó là ca ca của Niệm Vân sao? Cũng đẹp nhất thiệt nha, cùng theo với cậu dáng vẻ người cũng ko không giống nhau lắm vẫn sắc nét anh khí rộng lớn cậu, còn bạn dạng thân thiết thì tướng mạo tá búng đi ra sữa thế này thực sự bất công, tự động sau đó 1 hồi thì góc nhìn cậu đột ngột thay cho thay đổi trở thành xác định, kể từ bên trên người rút đi ra cây dao nhỏ khi bên trên ngựa vẫn lấy của vịn Dương.
Một ánh lóe sáng sủa qua quýt thấy ngày tiết rơi đi ra mền bông, không có bất kì ai kịp phản xạ thì tức thì ngay tức khắc Ngạo Khiết đã nhận được đi ra, tích tắc xuất hiện nay sát bên Niệm Vân tấn công một chưởng khiến cho cậu té văng xuống nền đất: " Ngươi làm cái gi hắn?"
Minh Cung Nhĩ lao cho tới ham muốn bắt lưu giữ Niệm Vân thì ngừng lại, cậu quan sát cổ tay Niệm Vân chảy thật nhiều máu: " Ngươi làm thế nào vậy?"
" Ngươi...?" Ngạo Khiết gửi đôi mắt qua quýt Niên Du vẫn an ổn định ko một thương tích.
Niệm Vân vất vã run rẩy rẩy vực lên, tay cần một vừa hai phải bị thương vì thế thương hiệu phun lại cút níu lại cổ tay ngược đang được rướm ngày tiết, coi thiệt thê thảm: " Tôi...vẫn quên không còn hắn thuật của tớ, chỉ mất....ngày tiết của tôi trải qua không ít năm tự động nghiên cứu và phân tích hắn học tập.....nên rất có thể....giải tất cả độc." đặc điểm này nhập tè thuyết với thưa nè.
" Vậy tại vì sao ngươi ham muốn tất cả chúng ta con quay mặt mày cút, khiến cho hoàng thượng và tất cả chúng ta hiểu thực hiện như vậy?"
" Thành....trung thực xin xỏ lỗi. Tôi...kinh ngày tiết....nhất là ngày tiết của bạn dạng thân thiết....nếu như cứ với người một phía coi....làm thế nào tôi với dũng khí tự động....tự...thực hiện bị thương bản thân."
" Ngươi....ngươi...!" Cung Nhĩ ko thưa nên lời nói với Niệm Vân của thời điểm hiện tại, hắn tự động khiến cho bản thân bị thương nhằm cứu vãn người, bị hiểu nhầm tấn công trọng thương còn ham muốn xin xỏ lỗi chúng ta. Người này còn có thiệt sự là Niệm Vân hoặc không?
Ngạo Khiết ko thưa gì chỉ tĩnh lặng coi Niệm Vân thương yêu lênh láng bản thân vất vã nhằm tại vị.
" Máu...nhanh chóng lấy mang lại...!" Bất chợt Niệm Vân nhức buốt, một luồng khí lạnh lẽo nhưng mà cậu cảm biến được kể từ khi té ngựa các mùa cuồn cuộn kể từ bụng dồn lên ngực rồi cổ cho tới sau cùng ko thể níu lại nhưng mà phun đi ra một bụng ngày tiết.
Cung Nhĩ phiền lòng cho tới dìu Niệm Vân: " Ngươi sao rồi."
" Không sao." Cậu mỉm cười cợt lợt lạt với khuôn mặt lạnh lẽo toát nhượng bộ như không thể chút máu: " Chỉ là nếu như biết trước cần phun đi ra nhiều ngày tiết vì vậy thì đang không tách tay làm cái gi, thiệt sự là nhức quá cút."
" Ngươi bị căn bệnh ngốc sao?"
" Tôi một vừa hai phải cảm nhận được giấy tờ báo đậu ĐH đấy."
" Cái gì đại...?"
" Không với gì. Phiền huynh hứng tôi qua quýt này được không?"
" Được rồi."
Thật lờ đờ Niệm Vân đi đi lại lại chóng một lần tiếp nữa, cậu trả tay kề lên môi Niên Du nhằm ngày tiết chảy nhập mồm, khi nào là cũng khá được ba mẹ cưng chìu, ở ngôi trường được thầy cô yêu thương mến, phẩm hóa học cũng khá được rèn cần chất lượng tốt, kể từ nhỏ cho tới rộng lớn đó là lượt thứ nhất cần chịu đựng cay đắng vì vậy, còn là một trong khi không còn từng nào chỗ bị thương, cậu nhắm đôi mắt cắm môi chịu đựng đựng. Thôi thì coi như thay cho hero phản diện trả nợ vậy, tuy nhiên....muốn... thực hiện người chất lượng tốt....sao lại khó khăn quá thế này. Bị thương, té ngựa, thiếu thốn ngày tiết, trớ ngày tiết rồi lại hiến ngày tiết. Niệm Vân thấy bản thân có thể cũng chuẩn bị đầu bầu về lại thời của tớ được rồi, tất cả cứ con quay xuay không ngừng nghỉ rồi tối sậm, cậu cũng không có gì biết gì nữa.
" Niệm Vân....!" Minh Cung Nhĩ ý định hứng lấy Niệm Vân thì cậu vẫn té luôn luôn nhập lòng ai cơ, Ngạo Khiết dữ thế chủ động ôm luôn luôn người bất tình khiến cho Cung Nhĩ càng ko tin tưởng nhập đôi mắt bản thân hơn hết việc Niệm Vân thay cho đổi: " Hoàng thượng?"
" Truyền thái hắn coi mang lại hắn."
" Thần ngay tức khắc cút tức thì."
Cảm nhận rõ rệt thân thiết sức nóng thương hiệu tè tử này một tách, từng chút một lạnh lẽo cút. Vì nhận định rằng cậu lén đi ra tay với Niên Du nên một chưởng của hắn đang không hề nương tay, chỉ kinh cậu khó khăn lòng qua quýt ngoài. Hắn trước đó chưa từng cảm nhận thấy bản thân làm cái gi là sai, việc nhưng mà hắn thực hiện qua quýt hắn sẽ không còn khi nào cần thiết coi lại, nhất là với kẻ dám với tâm nối tiếp đi ra tay với những người của hắn, tuy nhiên bấy giờ hắn lại đang tiếp tục cảm nhận thấy gì đây? Giữ xoay người Niệm Vân, Ngạo Khiết áp tay bản thân lên sống lưng cậu truyền vào một trong những loại khí gom hắn níu lại mạng.
Bình luận